Pages

Saturday, December 1, 2012

Đã đọc xong The Moviegoer



Từ lâu. Sách đã đọc xong và viết bài điểm sách cũng xong từ lâu. Bảo phát hiện ra là The Moviegoer đã được dịch ra tiếng Hàn và có được trưng trong lớp tiếng Hàn của trường Bảo. Truyện viết rất hay và nặng tính triết học quá đáng, triết học Kierkegaard. Nếu không được mớm trước tên Kierkegaard thì không cách gì hiểu được cốt truyện nó đang đi về đâu và nhân vật chính đang làm cái gì, cũng như những nhân vật nền nổi lên có vẻ quan trọng rồi rơi tuốt đi đâu và tự lúc nào không biết. Rất là hiện đại. Cuối cùng thì cả nhân vật lẫn người đọc đều phải thú nhận chẳng có gì có vẻ được giải quyết triệt để, nhưng cảm giác cuối cùng thực sự là THANH THẢN.

Kierkegaard là nhà triết học rất nổi tiếng người Đan Mạch. Danh sách các nhà tư tưởng được đọc sơ lược trong cái lớp Triết học đại cương này có những ông tuyên bố về 4 nguyên tố nước, lửa, đất, khí tạo nên thế giới, Socrates, Plato, và các nhà triết học hiện đại có Descartes, Berkeley, Hume, Hegel, Marx (có luôn), Freud, Kant, Kierkegaard, Nietzsche, Sartre. Kierkegaard là cái ông khó hiểu nhất, nhưng khi hơi hiểu rồi thì nhìn đâu cũng thấy Kierkegaard, kể cả bức tranh The Scream của Edvard Munch ấy cũng bảo là có ảnh hưởng của Kierkegaard cho được. Nếu như Freud hướng về cân bằng nội tâm và lạc thú, Marx hướng về bình đẳng xã hội (có lẽ), Nietzsche hướng về quyền lực thì Kierkegaard hướng về ý nghĩa cuộc sống và sự "tìm Chúa" của mỗi người. 
Berkeley cũng có một ý khá thú vị là thế giới này không cấu thành từ vật chất. Tất cả con người sự vật sự việc đều như nhân vật của một cuốn sách mà Chúa là tác giả. Tất cả đều không hình hài, không hiện hữu, chỉ có phần hồn mà không có phần xác. Hume thì ngược lại, chỉ chấp nhận những gì cảm nhận được bằng giác quan. Trên bàn bida chỉ có trái banh trắng và trái banh đen chuyển động, không có chuyện trái banh trắng làm cho trái banh đen chuyển động. 
Descartes thì chỉ tuyệt đối tin vào 2 thứ: toán học và bản thân ông đang tồn tại. Hegel có được nhắc tới trong sách Giáo dục Công dân hồi xưa vì ông này có ảnh hưởng lên Karl Marx, nhất là quy luật lịch sử xã hội vận động không ngừng. Khác cái là Hegel tin vào một đấng siêu nhiên điều khiển mọi thứ, còn Marx kêu gọi cách mạng vô sản. Kant phức tạp quá không biết tóm tắt thế nào, nhưng ông có vẻ ba phải, thấy người người tranh cãi về vật chất và tinh thần nhiều quá nên ông bảo cái nào cũng quan  trọng cả, còn cái gì không chứng mình được thì quy hết cho niềm tin. Ông còn nói cái gì rất hay về đạo đức. Làm việc thiện vì muốn làm thì chưa phải đạo đức. Không muốn làm việc thiện nhưng vẫn làm, ấy chính là đạo đức. 
Loạt về triết học hiện đại kết thúc bằng Sartre. Sartre là nhà vô thần bi kịch. Ông không tin là có Chúa, nhưng cũng không muốn không tin.Ông cũng nghĩ được răng nếu Chúa hiện hữu thì con người sẽ dể dàng cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa, tuy nhiên KHÔNG THỂ có chuyện Chúa hiện hữu được. Chúng ta như diễn viên lên sân khấu không hề có kịch bản, lời thoại, trong suốt vở kịch phải tự mình luận ra vai trò của bản thân đối với các diễn viên khác. Lập luận của Sartre là con người vốn dĩ tự do. Nhưng nếu tồn tại một đấng siêu nhiên nhào nặn nên con người, dõi theo mọi hành vì cử chỉ mọi lúc mọi nơi thì làm sao mà có tự do? Như vậy không thể tồn tại một đấng như vậy được. Chủ nghĩa vô thần nhờ Sartre có ảnh hưởng mỗi lúc một rộng rãi.
Kết thúc khóa học là triết học của... thầy. Nghe như vậy có cảm giác là học xong khóa này tự về nhà xây dựng một trường phái triết học mới cho bản thân cũng được đây. Thầy rất khoái dùng Kierkegaard trả lời Sartre. Cụ thể là năng lực của Chúa là năng lực tình yêu. Chúa cho con người tự do. Chúa ban cho con người cuộc sống, nâng đỡ mỗi khi khó khăn, mở mắt con người trước những lựa chọn, nhưng Chúa cũng cho con người quyền định đoạt cho mình. Chúa luôn gọi con người về với Chúa, nhưng cuối cùng quyết định vẫn là tự do của mỗi người.

Viết bài nãy giờ chưa hề mở sách hay tra Google lần nào đâu nhé, và thông tin nó đã tam sao thất bản từ nhà triết học >> người viết về nhà triết học >> người tham khảo và viết lại lần hai >> thầy >> Thảo >> trí nhớ >> blog. Còn mỗi nhà trên đều viết nhiều sách tới nỗi một đời người đọc hết một ông đã gọi là uyên bác lắm rồi.

Thứ 2 kiểm tra cuối kì rồi. Không biết có thuộc bài chưa :(.

Đề nghị Sophie's World của nữ nhà văn Na-uy Jostein Gaarder được đưa vào giáo trình. Một quyển tiểu thuyết với chủ đề là lịch sử triết học rất cuốn hút, Thảo mua lần đầu ở Hội An nhờ bạn gợi ý. Chưa có quyển nào mua từ quầy photo chất lượng kém ở Hội An mà tiếc cả, còn sách giấy đẹp ở Fahasa kiếm đỏ mắt không ra quyển nào đáng đọc nếu không có sẵn mác classics được trăm năm kiểm chứng rồi. Thế mới thấy sách hay nó đâu chịu đi đường đường chính chính về mình.



Ăn nhiều, ngủ nhiều, vi tính ít

Chắc chắn Thảo sẽ dịch xong truyện Rappaccini's Daughter. Trước giờ truyện Thảo đọc đi đọc lại nhiều lần mà vẫn còn mê mẩn ít thấy, mà Rappaccini's Daughter thì nằm trong số đó. Đã có quyết tâm thì làm gì cũng xong, còn sự lười biếng nó chỉ quyết định thời gian. Chắc là mỗi lần cập nhật sẽ đánh tiếng lên bài post khác.

Bước đầu thực hiện lời dặn của ba là thế này đây.


Dạo này hay lên thư viện Thư viện của một trường cỡ trung nằm trong vùng ngoại ô New York có sơ sơ 1,5 triệu sách báo, băng đĩa, sách điện tử các loại. Lục hoài chưa thấy mình chụp được cái ảnh nào của thư viện trường nên giờ không có mà mình họa. Trong quận Queens có vài thư viện công cộng rất lớn nữa, còn thư viện Manhattan thì nó hoành tráng đến độ thành điểm du lịch trên đại lộ 5th Avenue mất rồi. 

Đa số, hầu hết các sách trong thư viện trường sống cuộc đời ít sóng gió, chỉ nằm trên kệ cho có không khí thư viện. Thời đại bùng nổ thông tin này chỉ quan trọng thông tin dễ nhìn, dễ nuốt. Sinh viên cao học chắc chăm đọc sách hơn sinh viên đại học. Thật ra nhầm lẫn của mọi người là Google nó đã thay thế cho thư viện rồi.
Phản luận đơn giản là thông tin trên Google free, còn thông tin trong sách không free, cái nào đáng giá hơn?
Phần Thảo mới học được cách tổ chức của thư viện, mới biết được thủ thư cũng là một nghề phải qua học hành và đào tạo (có hôm kiếm được đầu sách về vai trò của thủ thư thư viện trong giáo dục trẻ em khuyết tật). Tất cả dữ liệu sách đều được nhập vào trong bản điện tử, chỉ có thinh thoảng sót vài cuốn có từ ngày thành lập trường. Công cụ search trong thư viện cho tìm được đầu sách qua từ khóa, tên tác giả, thể loại. Kết quả cho ra tên sách, nhà xuất bản, năm xuất bản, vị trí trong kệ sách thư viện, có khi bố thí cho hình cái bìa và bản mục lục sách nữa. Đã!
Nhắc tới bản mục lục sách, vẫn chưa giải thích được bí ẩn thuộc văn hóa, tại sao sách nước ngoài đặt mục lục lên đầu sách còn sách mình đặt ở cuối sách, kể cả sách dịch?
Đọc sách để nghiên cứu cứ bị quy là tốn nhiều thời gian, do không có Ctrl+F từ mình muốn kiếm được. Những kẻ khờ khạo không thấy trong một cuốn sách có lẽ chứa tất cả thông tin mà phải dùng nhiều từ khóa Google mới ra hết, chưa kể chất lượng bài viết tốt và ổn định hơn, độ tin cậy cũng cao hơn nhiều. 
Thư viện trường mình ít tiểu thuyết lắm mà chỉ có sách nghiên cứu (fiction và nonfiction ấy mà), bởi rằng nó là thư viện trường, mà cũng có người vì vậy kêu lên trời xanh không thấu. Trường đại học cũng là nơi nghiên cứu thì bao nhiêu chỗ cho sách tư liệu mới đủ?

Sẽ đến một giai đoạn trở nên lười Google Search đến độ chỉ muốn lên thư viện kiếm sách cho xong.