Con Bướm
Có một gã bướm
đương ngấp nghé ý định kết hôn. Vợ của gã, dĩ nhiên phải là một bông hoa, một
bông nhỏ tèo tẹo thật xinh xắn. Gã phóng mắt nhìn xung quanh. Những bông hoa
ngồi lặng lẽ, miên man trên đài của từng nàng, trang nghiêm theo đúng kiểu của
con gái chưa chồng; nhưng có quá nhiều bông trong số chúng, biết chọn ai bây
giờ? Cảm thấy không thể tự mình quyết định, gã tìm đến hoa cúc. Người Pháp gọi
nàng là Magaritue, bởi họ tin rằng nàng có tài tiên tri. Những cô gái đang yêu
ngắt từng của nàng cánh hoa một và hỏi nàng về người thương “Chàng có yêu ta
không? _Bẳng cả trái tim? _Hết sức buồn thương? _Bên trên tất cả? _Không thể
kìm giữ? _Thương thầm nhớ trộm? _Chỉ một chút thôi? _Không chút nào cả?” Mỗi
người hỏi bằng một ngôn ngữ khác nhau. Gã bướm bay đến bên nàng, nhưng không
dứt từng cánh hoa của nàng, mà thay vào đó đặt lên chúng những nụ hôn, nghĩ
rằng làm vậy gã sẽ lấy được thiện cảm của nàng.
“Hỡi nàng Margaret
ngọt ngào,” gã nói, “trong hết thảy các loài hoa, nàng là người phụ nữ thông tái
nhất! Nàng có tài tiên tri! Hãy cho tôi biết, tôi nên cưới bông hoa này hay
bông hoa kia? Bông nào? Ước gì tôi biết được, tôi sẽ đến bên cô gái yêu kiều
kia, và bày tỏ với nàng ngay!”
Bông cúc nhỏ im
lặng không trả lời. Nàng không chịu nổi việc bị gọi là phụ nữ, bởi nàng vẫn còn
là một cô bé, và khi người ta vẫn còn là một cô bé, tất nhiên không thể là phụ
nữ được.
Gã bướm hỏi thêm
lần nữa, rồi lần thứ ba, nhưng nàng nhất định không hé nửa lời. Gã không thèm
hỏi nữa và bỏ đi, bụng nghĩ thầm sẽ tự mình đi hỏi.
Lúc ấy vẫn còn đầu
mùa xuân, và đương có hằng hà sa số những bông hoa giọt tuyết và hoa diên vĩ.
“Trông cũng được đấy,” gã bướm bình phầm “đứng đắn, nhưng nhìn xanh xao quá!”
Gã bướm, như bao gã trai trẻ khác, chỉ quan tâm tới phụ nữ lớn tuổi hơn mình.
Gã bay đến những
bông mao lương, nhưng cảm thấy chúng ủy mị quá mức; những bông tuilip, quá phô
trương; bông đậu chổi, chẳng có thân thế gì; những bông hoa đay, nhỏ người
quá—mà có đến là nhiều họ hàng gần xa; và rồi những bông hoa táo, nhìn qua tưởng
chừng các nàng hừng hực sức xuân như những đóa hoa hồng, nhưng chúng quả kì sớm
nở tối tàn, chỉ một cơn gió thoảng là rụng lả tả. Hôn nhân như vậy thì ngắn
ngủi quá. Những bông hoa đậu vừa ý gã nhất, nàng có màu hồng và trắng, thuần
khiết và tao nhã, và thuộc loại con gái khéo léo, xinh xắn và giỏi việc nội trợ
nữa. Gã gần như đã đem lòng tỏ tình với nàng,và bỗng gã trong thấy treo lủng
lẳng gần nàng một vỏ quả đậu với những cánh hoa trắng. “Ai thế?” gã hỏi. “Chị
tôi đấy.” bông mầm đậu trả lời.
“Như vậy khi cô già
đi trông sẽ y hệt như vậy ư?” gã bướm kinh hãi vội lẩn đi.
Những bông kim ngân
rung rinh bên hàng rào- những cô gái trẻ với khuôn mặt dài và làn da vàng ươm-
những gã bướm không thích kiểu đẹp ấy. Phải rồi, vậy thì gã muốn gì? Cứ đi mà
hỏi gã ấy.
Mùa xuân tàn, mùa
hè qua, rồi mùa thu tới. Trăm hoa đua nở, mỗi nàng xúng xính trong bộ cánh đẹp
nhất, nhưng vô phương. Sức trẻ tươi mới của gã bướm đã cạn. Trong tuổi già,
trái tim gã thèm khát một mùi hương hoa, nhưng những bông thược dược và cẩm chướng
lại không có hương. Cho nên gã bướm bay đến cây bạc hà. “Nàng ta chẳng có lấy
một bông hoa, nhưng chính bản thân nàng là một bông hoa đấy thôi, bởi nàng thơm
ngạt ngào từ đầu đến chân. Ta chọn nàng.”
Nhưng cây bạc hà
giữ im lặng, và sau cùng nàng nói: “Tình bạn, và chỉ vậy thôi. Tôi đã già rồi,
và anh cũng thế. Ta có thể bầu bạn nhau rất tốt, nhưng làm đám cưới ư? Đừng để
ta tự lôi bản thân ra làm trò cười ở cái tuổi thế này”
Cho nên con bướm
chẳng thể lấy ai được cả.
Con bướm mãi vẫn là
một gã độc thân.
Cuối mùa thu ập đến
những cơn mưa rào như trút nước; những cơn gió đập vào lạnh lẽo trên thân cây
liễu già, làm cho bên trong của chúng nứt toang hoác. Không thể cứ bay lượn
trong bộ cánh mùa hè mãi được. Gã bướm cũng chẳng muốn lang thang ở ngoài trời
làm gì; gã đã tình cờ lọt vào một khe cửa, và bên trong có lửa trong lò—phải,
bên trong ấy cũng ấm áp tựa như mùa hè vậy;-- gã có thể sống sót qua ngày.
“Nhưng cuộc sống thế này không trọn vẹn. Người ta phải có ánh nắng, tự do, và
một cô vợ nhỏ.”
Gã bay đến bệ cửa
sổ, bị phát hiện, và bị một chiếc kim đâm xuyên qua người và gắn chặt vào một
chiếc hộp trưng bày; chẳng ai có thể giúp gã được nữa.
“Bây giờ ta như một
cái hoa gắn chặt vào cuống. Thật chẳng dễ chịu chút nào! Nhưng như vậy cũng
chẳng khác gì hôn nhân, bị ràng buộc.” Gã tự cảm thấy hài lòng.
“Thỏa mãn như vậy
thật thảm hại làm sao!” một bông hoa trồng trong chậu trong căn phòng bình
phầm.
“Chẳng ai tin được
thứ hoa trồng trong chậu,” gã bướm nghĩ, “chúng tiếp xúc quá nhiều với con
người.”
The End