Pages

Saturday, April 23, 2011

Ảnh đi chơi Tacoma

Noíiiiii chung, ở Mỹ thì đâu cũng giống đâu, cậu Khánh nói. Mà thiệt, nhà hàng McDonald thì cái nào cũng giống cái nào, rồi Tacoma cũng có một khu mall y hệt Kennewick. Khác cái, ở Tacoma có khu người Á Đông. Có mấy con đừong mà bảng hiệu viết bằng tiếng Việt hẳn hoi luôn.
Ở Mỹ có một cái là người ta hay gọi bằng thương hiệu >_< Không bao giờ nói đi chợ là đi chợ cả. Nói đi Winco thì tự hiểu là đi mua thực phẩm. Nói vào JC Penny thì tự hiểu là đi sắm quần áo. Nói vào Barnes and Noble thì tự biết là đi mua sách. Giống mình hay nói đi Hồng Ngọc :). Hồi bán đồ trong căn tin, có mầy người vào mua cứ gọi Snicker, Musketeer, đều là kẹo sô cô la cả, vậy mà không nói giùm cho là "chocolate bar" được, làm Thảo cứ ngơ ngác :P
Bút lông gọi là Sharpies.
Nhìn xuống từ máy bay tại Pasco. Em thấy nhà cửa sắp hàng thẳng chưa?
 
Xe điện chạy ì ạch.
 
Đồng hoa tuilip.
 

Hay nè: Ở đây không có cảnh sát giao thông đứng đường. Thay vào đó, người ta đặt các camera giao thông dọc đường, thi thoảng chụp cái "tách", đầy tính ngẫu hứng. Tài xế nào chạy quá tốc độ quy định, chưa kịp cười đã có vé phạt gởi về hộp thư tận nhà, vì người ta chụp lại biển số xe luôn mà.

Để cho sòng phẳng, khu vực nào đặt camera thì có biển luôn. Đừng nói chưa báo trước.

Bên mình chắc chưa có điều kiện trang bị camera tối tân. Tuy nhiên, Thảo nhớ hồi trước hay có chuyện mấy chú cảnh sát nấp trong mấy quán ăn đầu ngã tư, rình coi có ai vượt đèn đỏ thì hết chối. Đồng ý là vượt đèn đỏ, nói chung chung lại là... hông tốt, nhưng mà mục đích của công an giao thông là để tạo lập cho người dân thói quen tốt hay để thu tiền phạt?

Nhìn từ máy bay xuống Seattle, trời tối.



Friday, April 22, 2011

Ảnh chụp Space Needle và Seattle nhìn xuống trong thang máy lên đỉnh Space Needle




Space Needle là biểu tượng lớn của Seattle và của bờ Tây Bắc nước Mỹ.
Cóp lại trên Wikipedia: Space Needle là một đài quan sát, chiều cao từ chân tới ngọn là 184.4m, trong khi tháp Effiel của Pháp là 324m. Khởi công từ năm 1961, hoàn thành năm 1962, già hơn ba mẹ vài tuổi :). Lúc mới xây xong, Space Needle là tòa tháp cao nhất trên toàn bộ Washington State, còn bây giờ ngay cả trong tại Seattle cũng đã có mấy ông trẻ khác vượt mặt.
Chiều cao của Space Needle so với các ông khổng lồ khác (ông nào chưa bị máy bay tông á hà. Thảo mới gấp xong một cái máy bay khủng bố, sẽ đem về nhà)


Đây là gift shop. Nói là Souvenir shop cũng được em à. Hồi trước chữ Souvenir mình hay đọc lộn qua chữ chi mà cười hoài đó em? Bản nhạc nào của Richard Clayderman mà có chữ souvenir vậy?

Mua được áo thun sinh đôi cho chị với em :D Một cục nhỏ nhỏ cho ba mẹ chặn giấy trên bàn.
 




Sao đi chơi về khoe mà ai cũng hỏi đã ăn tối trên đỉnh Space Needle chưa. Trả lời là chưa, vì đắt lắm. Tháp cao thì cao thật, tuy nhiên đi lên đi xuống thang máy chưa đủ đói. Không biết có mấy ai thiết tha được ăn trên nóc như thế, chắc để vừa nhai nhìn vừa nhìn xuống khoảng không bao la, tưởng như ta nắm trong tay cả vũ trụ ^_^ Rất lãng mạn.



Viết bậy lên bàn nè!

Bạn nào có thành tích gạch tùm lum trên bàn học (chắc mấy em lớp 10) đã nhận được lời nhắc nhở (không phải dọa phat mà đánh vào ý thức tự giác của người ta đó):
"Người trưởng thành đứng đắn không viết vẽ bậy lên bàn. Chỉ có con nít không biết gì mới viết vẽ bậy lên bàn thôi."
Đe luôn cho chừa nữa nè.

Trong phòng có con sói sợ chưa??? ^_^

Chắc ai gan lắm mới làm chuyện động trời thế này, dễ bị lộ lắm, vì vì lớp rộng người thưa, bàn ghế ở đây lai sạch đẹp quá mà. Ở Việt Nam thì dễ hiểu hơn, vì làm xong, ca sáng đổ cho ca chiều, vậy là ổn.
Năm ngoái đi học, bàn ghế ôi là tài liệu, nick chat, tâm sự, thơ, tùy bút, kí họa, nghệ thuật chạm khắc trên gỗ... Đầu năm mấy lớp 10 đem giấy nhám lên cọ.

Trường hiền + học giỏi nên trò phá hoại này là hoàn toàn bất thường, vô cùng khó kiếm.

Ở Mỹ không có chuyện tới lớp sớm, nghe chuông reo lật đật chạy ra, nghênh ngang chắn hành lang để mà xếp hàng đi vô lại. Ở Mỹ chỉ có đi mua đồ ăn trưa trong căng tin mới xếp hàng thôi.

Mỹ không mặc đồng phục, ngoại trừ mấy cái áo pull vì màu cờ sắc áo, để mặc cả đi chơi và đi học. Mấy bạn Mỹ trường mình, phần đông quần jeans áo pull, tuy nhiên không khó để gặp những bạn khuyên lấp lánh cả mắt-môi-tai-mũi, tóc dựng chĩa tứ phía giống như mặt trời, với lại thời trang Adam Lambert... Vậy mà, ở đây bàn ghế và hành lang rất sạch :) Trong lớp có 2 thùng đựng phế liệu: Thùng xanh để đựng giấy tái chế, thùng xám để đựng tất cả những cái còn lại. Học sinh ở đây không trực lớp hàng ngày, nhưng họ lại chiếu video ca ngợi người Nhật rèn tinh thần trách nhiệm với của công
cho học sinh ngay từ cấp một bằng cách cho các em phân công nhau quét lớp. Đâu tốt hơn? :/

Kết luận: Tinh thần là tự do, nhưng không làm ảnh hưởng đến tự do của người khác :)