Tình hình là Thảo tàng trữ rất nhiều ảnh viện bảo tàng. Để lảng tránh trách nhiệm thuyết minh nhiều :) bây giờ đưa ảnh công viên lên trước.
Central Park thì nổi quá rồi. Danh thắng lịch sử quốc gia, công viên đô thị lớn nhất thế giới, một trong những điểm "chưa đi chưa biết New York". Mà không muốn đi cũng không tránh va phải được, vì nó rộng quá, chiều dài chạy từ hạy từ đường 58th đến đường 111th, tức là 53 cái ngã tư, diện tích 843 mẫu Anh, tức là 314 ha. 8.43 lần khu rừng của gấu Pooh. Đi bộ suốt hai tiếng mỏi cả cẳng, tưởng hết thứ xem rồi, chân mây mặt đất toàn là một màu xanh xanh. Về nhà săm soi lại bản đồ, phát hiện mình mới đi được có 1 góc nhỏ xíu xiu.
Thảo thăm công viên vào một chiều chớm thu, trời âm u, mang theo máy ảnh kĩ thuật số. Phải chăng ba yếu tố trên làm ảnh lên mờ nhạt. Hay là, khu vực ôn đới, cái gì nó không nhân tạo tự nó không được đẹp, ít nhất không đẹp kiểu rực rỡ nhưng vùng nhiệt đới. Tuy nhiên, người ta thích thú vì cây cối mọc tự nhiên như thế. Màu xanh cây cỏ ngợp trời là màu khiến mắt thư giãn, chen thêm hồ nước vào, lại có chim kêu vượn hú, (mặc dù không đã như rừng trong rừng trên Sơn Trà của mình) nên trọn vẹn khung cảnh thiên nhiên để thưởng thức. Nếu search trên google vẫn thấy những hình ảnh đẹp lung linh, lại bơm xanh đỏ vàng trắng tùy mùa. Hôm đó là lần thứ hai trong đời đi tàu điện ngầm và đầu tiên tự bắt tàu mà không đi cùng một người hiểu biết hơn. Dần dần sau này Thảo phát hiện ra Google Maps (ý là gợi ý bắt xe công cộng của Google Maps) và từ đó lệ thuộc vào nó luôn.
Người dân New York quý cái mảng xanh vuông vuông của họ vô cùng. Ở đây có sở thú và cũng đủ rộng để làm khu bảo tồn đa dạng sinh học mini. Nhiều địa điểm được đặc cách để ngắm chim thôi. Ngắm chim cũng là thú tiêu khiển phổ biến đấy (như mình ngắm gà) Chuyện tương tự cũng có ở Hồng Kông. Phòng khách sạn chật đến nỗi chỉ vừa vặn hai chiếc giường, nhưng mà công viên thì ôi thôi bát ngát. Kể ra thì thành phố mới Bình Dương ngày xưa Thảo đi học cũng có tiềm năng lắm đấy. Thành phố chưa lên đã dành ra một khoảng rộng rãi cho hoa chăm, cỏ xén, thiết kế đẹp và chăm sóc kĩ. Vận dụng cho hết nhân tài thì cũng chẳng kém ai. Vườn chim của công viên Trung tâm Bình Dương có gà lôi, gà rừng. Bác tài ngày đó tặng cho quả trứng gà lôi nhặt trong hốc đá. Đem trứng gà lôi về cho gà Giò ấp, 25-30 ngày sau (đúng theo sách vở), không nở ra gì cả, gà Giò quên đẻ trứng mất tháng trời. Nhưng đối với em thì gà lôi vẫn sống, vẫn là thành viên của gia đình gà nhà mình.
Thảo từng nhìn thấy hoa hạnh nở bung sau đêm như bắp nổ, đẹp vô vàn trên đường làng Richland. Để dành mùa xuân quay lại Central Park như vậy là lí tưởng.
Điểm nhấn của chuyến đi thăm ngắn ngủi là vịt trời. Giống vịt cổ xanh, cái đầu xanh xanh, cái khoang trắng trắng, thân thì xám, trắng, đen, đẹp như phim hoạt hình. Nhìn thấy cơ man là vịt lại thấy cảm động, cảm động như khi tận mắt thấy tượng Nữ thần Tự do, ngỡ ngàng như đi dạo trong Time Square giữa đêm sáng như ban ngày, như khi ngẩng đầu nhìn lên các tòa nhà chọc trời ở Manhattan.
Bây giờ thì thôi, ngắm ảnh và ngắm vịt trời vậy :).
Trời thu, lá xanh ở trên, là vàng ở dưới như thế này đây
Chính là con vịt bị mèo Tom bắn gãy cánh, được Jerry băng bó, cái con nói chuyện như súng liên thanh.
Như vịt gặp nước
Vịt qua đường, tại sao vịt lại qua dường?
Nhìn trong này rõ con trống, con mái ghê.
Khu siêu đô thị nhìn ra ngoài từ công viên.
Bóng liễu rũ như Hà Nội
Hồ trượt băng, khá bé nhỏ so với mức nổi tiếng của nó. Lúc ấy chưa phải mùa cao điểm, mặc dù nước vẫn đóng băng.
Lối vào vườn ươm
Đằng xa là thác nước, nơi có tượng ba cô gái nhảy múa.
Tất nhiên là mình biết vịt ngủ đứng một chân, nhưng mà nhìn thế này không thể không bò ra cười. Cục lông lủng lẳng trên cái que, vừa ú lại vừa nhẹ dạ bất cẩn, lần đầu tiên thấy. Vịt đem về nhà mình chờ giết mổ thì hai chân bị trói cứng rồi, đành phải nằm ngủ. .
Manhattan chiều về soi bóng trên mặt hồ.