Lần cuối cùng coi được một thứ gần
gần với nhạc kịch nhất chắc là Chuyện tình Lan và Điệp ké trên ti vi, trước nữa
là hồi mẫu giáo coi người đội lốt thỏ, gấu diễn kịch giáo dục trẻ em, hát mấy
bài thiếu nhi. Vào thời điểm này có hơi ước gì mình biết được chút ít về tuồng, chèo, cải lương, để tỏ ra am hiểu và so sánh được giữa văn hóa kịch
và nhạc tây-và-ta.
Chỉ biết là nhạc kịch Broadway liên
tục phát triển, vượt ra ngoài truyền thống opera, và quần chúng cũng trưởng
thành để tiếp nhận văn hóa nhạc kịch. Một bộ phận lớn trong giới trẻ thích xem
kịch như xem phim, cũng như thích nghe nhạc jazz, cũng như thích đọc văn học cổ
điển. Từ ngày cầm được vé Wicked trên
tay Thảo cũng hóa ra ghiền nghe nhạc kịch trên YouTube. Họ hát rất hay, cảm xúc
đặt vào từng chữ, nếu so được với nghĩa tổng thể của lời không khỏi rùng mình. Theo
đoán thì do tính chất của nhạc kịch, nét mặt biểu cảm hay đôi mắt có hồn không
còn tác dụng kể chuyện nữa, vì hầu hết khán giả sẽ không nhìn thấy, nên toàn bộ
cảm xúc được đặt vào giọng hát.
Rất rất thú vị là vở diễn đầu
tiên mình được xem lại là Wicked đình
đám, người xem đông nghẹt. Mặc dù kịch Broadway là thứ khá xa xỉ, rất nhiều người
vẫn chăm đi xem và có thói quen sưu tập các tờ chương trình. Bởi rằng, sau vài
năm các vở diễn có nguy cơ chuyển sang chỉ còn tồn tại trên đĩa DVD. Nếu như diễn
viên truyền hình lên phim là thành… bất tử thì dàn diễn viên sân khấy kì cựu đã lên tuổi
thì sẽ từ giã và bước tiếp. Việc tuyển chọn diễn viên mới phải có kế hoạc và mất
nhiều năm. Diễn viên không chỉ cần ngoại hình, độ tuổi phù hợp, mà còn phải rất
đa tài, hát hay, múa đẹp, diễn xuất giỏi, hay chắc là có “số” thủ vai nhân vật
đó. Được sắm một vai tại Broadway có thể coi là thành công để đời của một diễn
viên sân khấu.
Để thưởng thức trọn vẹn vở Wicked nhất định phải xem qua phiên bản phim
chuyển thể của The Wizard of Oz rất
quen thuộc đối với người Mỹ. Wicked được
đặt định là câu chuyện thật đằng sau bức màn cổ tích của Phù thủy xứ Oz. Warning: Everything is not what it
seems! Wicked tuyệt vời về nội
dung, và các chi tiết ăn khớp với nhau và với chuyện gốc khéo đến nỗi mình phải
băn khoăn không biết tác giả The Wizard
of Oz khi cầm bút viết câu chuyện kinh điển có nghĩ đến những điều này
không. Các nhân vật có tính cách đa chiều, phức tạp hơn một mặt tốt, xấu thể hiện
trên phim. Đó là Phù thủy Tốt Glinda vốn đỏng đảnh và hời hợt, chỉ chăm chút cho
hình tượng hào nhoáng trước công chúng. Đó là Elphaba da xanh, hắc ám, một người
chị tận tụy với người em gái tàn tật, và đặc biệt có lòng thương cảm dành cho động
vật (cứ nghĩ đến bà phù thủy chăm nuôi bọn khỉ bay). Đó là anh chàng người thiếc
lạnh lùng rũ bỏ một cô gái yêu thương anh hết lòng, để phải sống làm người
không tim. Đó là tay lừa đảo siêu hạng mang tên The Wonderful Wizard of Oz. Bất
ngờ nhất là tình bạn không tưởng giữa Phù thủy Tốt và Phù thủy Hắc ám. Cũng như
The Wizard of Oz, mọi mâu thuẫn cuối cùng được giải quyết bằng một… xô nước lạnh,
nhưng hoàn toàn không giống với kết thúc quá nhanh chóng trong phim, dễ dàng đến
mức cả Dorothy cũng phải ngạc nhiên. Lẽ thường thì ai cũng đoán là một kết thúc
dễ dàng và không trọn vẹn, anti-climax như vậy hẳn phải còn nhiều uẩn khúc đâu
đây.
(publish chừng này và sẽ còn cập nhật tiếp)
Cuộc đời của các nghệ sĩ thường là ngắn ngủi. Vinh quang dường như tiết kiệm mỉm cười với họ, trừ những ai thật sự nỗ lực. Tài năng và nổ lực! Phải thán phục sự biểu cảm của những ngôn ngữ lời và không lời của các diễn viên khi không có một kỹ thuật nào hổ trợ (Ví dụ trong phim ảnh, người ta có thể làm mờ, cận cảnh những biểu cảm nhiều lần cho đến khi đạt...)
ReplyDelete