Pages

Friday, October 5, 2012

Ngày đầu đến New York

Nhận ra những ân sủng cũng là một ân sủng lớn lao.

Viết thôi. Ảnh chụp để trong máy ngâm nhiều quá. Thảo nhất định sẽ kể lại từ đầu đến đuôi hành trình đi Mỹ lần thứ hai . Blog là nơi tung ảnh chụp cảnh dễ hơn email, vì email bị giới hạn 25MB một lượt.

Thảo khởi đầu năm học mới tại St. John's University, Queens campus, New York bằng việc bị trễ máy bay và phải tha thẩn nguyên một buổi sáng tại sân bay Sea-Tac.

Tình huống này không có gì khẩn cấp. Người ta sẽ sắp xếp cho mình đáp chuyến máy bay gần nhất còn trống chỗ.

Hôm đó ngày lành tháng tốt sao mà máy bay nào cũng đủ khách và kéo nhau bay đi tuốt.
Hữu duyên kì ngộ vậy

Kẹt ở sân bay Sea-Tac trong tình trạng không laptop, điện thoại không sóng. Tình huống này không ngờ, nhưng hôm đó nhớ được tới nhóm Maroon 5 và bài Payphone. Trong clip chính thức có Levine đứng hát vào ống nghe giữa đống hoang tàn. Tại Las Vegas mà phải mượn đến payphone, lại phải dốc hết tiền lẻ trong túi mới thấy anh chàng Levine trong bài khổ sở và thiết tha tới mức nào.

Payphone không biết đã thành hàng hiếm khó kiếm chưa. Buồng điện thoại ở sân bay Sea-Tac vẫn có ghế ngồi, có vách ngăn, có chỗ để túi xách.



Không biết làm cách nào, nhưng điện thoại đọc tiền rất nhanh. Số tiền còn thiếu sẽ được hiện lên màn hình hoặc được nói rất dịu dàng vào tai. Phiền cái là máy chỉ nhận được tiền xu dạng 1c, 5c, 10c và 25c. Tiền rơi vào hộp kêu leng keng.Nghe được giọng gia đình cách xa nửa vòng trái đất trong cái hộp đứng giữa đường, rất là mừng, thấy con người sao mà vĩ đại, khoa học và công nghệ sao mà nhiều kì tích (hôm đó tạm quên đi điện thoại di động).

Cập nhật từ vựng:
  • Đồng 1 cent= a penny
  • Đồng 5 cent= a nickle
  • Đồng 10 cent= a dime
  • Đồng 25 cent= a quarter
  • 1 đô= one buck
  • 1000 đô= one grant
Transit ở Texas. Lúc đầu ngấp nghé đi Chicago, nhưng vì lỡ chuyến bay nên giờ đặt đâu ngồi đó. Ấn tượng đầu tiên là tàu lửa xuyên terminals trong sân bay Dallas lại nằm trên trời chớ không phải dưới đất. Nhìn ra xung quanh từ đường ray trên không, thấy Texas là bình địa toàn là cát. Dân Texas cực kì tự hào về truyền thống, cũng là bang mà người Cộng hòa chiếm ưu thế :D. Cái ngạo nghễ còn thể hiện ở cờ của Texas là cờ Mỹ chỉ với một ngôi sao, ý là Texas là một bang, mà cũng là một quốc gia riêng. Tên hiệu của Tesax là The Lone Star State. Nhắc tới Texas không khỏi hình dung đến các cowboy và cowgirl.


Thảo cầm máy, ảnh chụp run tay nên mờ câm. Có lần được Bảo tiết lộ thông tin từ cậu là máy ảnh kĩ thuật số được thiết kế sao cho tiện dụng, ngay cả người không biết chụp hình cũng chụp được.

Hóa ra Thảo không biết chụp hình.



Đây là máy đổi tiền lẻ ở sân bay La Guardia, New York. Tìm được máy này mừng ghê lắm, vì Thảo đáp máy bay vào nửa đêm, chưa dám bước chân ra thành phố. Các cửa hàng trong sân bay đóng cửa cả, suýt nữa không còn tiền lẻ cho hai việc: gọi điện tin về nhà và mua đồ ăn trong máy bán hàng tự động.

Máy đọc được đồng $1 và $5. Lincoln hay Washington gì thì cũng phải vuốt tờ tiền cho phẳng, lật mặt hai ông lên trên, trán bên trái, cằm bên phải.

Cũng vì đến vào nửa đêm cho nên trong vòng 20 phút đáp xuống NY không sắm được cái áo thun I ♥ NY kia. Tối hôm đó Thảo nằm ngủ vật vờ ở sân bay. Đêm lạnh nên răng hai hàm cắn chặt vô nhau tới phát đau. Chỉ có một mình mình trong sân bay vắng lặng, với một cái vali, gói snack và một nùi áo ấm, không biết cách biến sân bay thành tổ ấm như Mr. Navorski trong The Terminal.

Mặt trời lên, Thảo như Mr. Navorski bước qua cánh cửa đầy vinh quang. Tài xế taxi vàng New York không nói rành tiếng Anh, hơi ngạc nhiên. Khuyến cáo mới đến New York không nên bắt taxi gì ngoài yellow cab vì dễ hóa thành taxi dù. Cảm giác giác những phút đầu tiên trong lòng New York, rất ổn, và phải tự nhắc mình nhiều lần rằng, tự đây là New York. Đường sá ở Queens nhìn hiền hòa yên ổn, cảm giác như vẫn ở Tacoma. Có khác hơn chút là khoảng cách giữa các nhà hẹp hơn, không thênh thang như vùng sa mạc Richland. Chật đến cỡ nào thì nhà nhà vẫn cố để giành đất cho một khoảnh cỏ xanh xanh.

Buổi sáng đấy.

2 comments:

  1. Đọc blog của con , tự hỏi, có phải bé tồ cưng của mình không? Nỗi sợ hãi của con mỗi khi gặp người lạ, khóc váng lên, ôm chặt cổ mẹ đến mức mẹ không thở được đâu rồi?
    Ôi , con gái!

    ReplyDelete
  2. Đọc blog của con , tự hỏi, có phải bé tồ cưng của mình không? Nỗi sợ hãi của con mỗi khi gặp người lạ, khóc váng lên, ôm chặt cổ mẹ đến mức mẹ không thở được đâu rồi?
    Ôi , con gái!

    ReplyDelete