Pages

Friday, March 29, 2013

Bronx Zoo


Lại ảnh chôm trên Wikipedia để mọi người có được cái nhìn tổng quát về địa điểm này, vì không có gì khái quát được mọi thứ bằng cái cổng chào. Vậy mà Thảo lại có tật đi đâu cũng quên chụp cổng chào.

Bronx Zoo là sở thú, khu bảo tồn tự nhiên lớn nhất nước Mỹ hiện nay. Đọc bài thông tin trên Wikipedia ở đây. Xem ảnh chụp đẹp, toàn diện và chuyên nghiệp trong Blog "Đi giang hồ với người tình trăm năm" ở đây, là một blog viết về New York qua cái nhìn của người Việt, do mẹ giới thiệu. Còn bài và ảnh ở đây là chuyến đi của Thảo :).

Thảo đến Bronx Zoo lần đầu vào ngày thứ Tư trước kì nghỉ lễ Phục Sinh. Có một điều phải công nhận là kế hoạc mình định ra 10 lần hết 10 lần xuôi chèo mát mái (xuôi theo hướng nào thì thường mình cũng không định trước :D). Hôm đó là một ngày ấm áp và đẹp trời hiếm có của tháng 3 New York. Gọi là ấm áp và đẹp trời, tức là Thảo mặc cái áo bông dày nhất, quà của cô Thúy, chú Cường vào, thì cũng không phải khổ sở gì lắm. Ngày thứ Tư hàng tuần ở Bronx Zoo là ngày Pay-as-you-wish, tức là muốn trả bao nhiêu cho phí vào cổng cũng được, có thể goi là tùy lòng hảo tâm. Ngày mình thường thì sinh viên xin mời trả $10. Thành phố New York có cái rất quan tâm đến tầng lớp bình dân, nhất là trong chuyện giáo dục văn hóa. Hầu hết các viện bảo tàng sống dựa vào quyên góp hoặc cố gắng có 1, 2 ngày trong tuần tùy-lòng-hảo-tâm như thế cho tất cả mọi người. Tuy nhiên lòng hảo tâm từ phía các viện bảo tàng cũng có phần dặt dè, do thông tin về những ngày pay as you wish người ta không giấu nhưng cũng không nhắc nhở mình bao giờ. Tốt nhất là để ý nghe ngóng từ nguồn thông tin chất lượng là tin truyền miệng.

Vào cổng

Vừa bước chân qua cổng chính, mở ra trước mắt là khung cảnh phong thủy có tình như thế này đây.
 Tháng 3 rồi nhưng chưa có cây nào có dấu hiệu muốn mọc lá, giống như hồi 7 tuổi Thảo có cái răng hàm chờ mãi không mọc. Cuối cùng thì đến lớp 3 Thảo đã thay răng xong xuôi. Không hiểu vì sao nhắc tới chuyện này ở đây.
Bò mộng

Một đàn bò mộng nằm phơi nắng. Chuồng rộng mênh mang, nhưng không đủ cho sức vùng vẫy của bò mộng. Thôi cũng mừng cho các bạn, vì các bạn không phải gõ móng guốc lên nền xi măng.


Hươu, nai

Một loại hươu, chưa kịp đọc vì sao gọi là Pere David's deer.

Nhớ về Thảo Cầm Viên có xây nguyên một lâu đài cổ tích cho hươu nai, ý tưởng hay nhất của Thảo Cầm Viên. Ở đó, đứng ngoài cùng là nai Bambi, to khỏe vạm vỡ, trong cùng là hươu sao nhỏ nhắn dễ thương không tả. Hươu đuôi trắng như Bambi là loài bản địa Bắc Mỹ, còn hươu sao có nguồn gốc từ Đông Á, có loài là đặc thù của Việt Nam, cho nên ở quận Bronx này không có. Thật là đáng tiếc. Hiện này, hươu sao đang trên bờ vực tuyệt chủng. Tình trạng của Bambi thì ổn, mức cần quan tâm ở mức thấp nhất trên sách đỏ.


Ngộ nghĩnh dễ thương. Đuôi của loài hươu "của ông Pere David" này có dáng chổi xể, so với đuôi Bambi ở bên cạnh. Bambi cũng là loài hươu đuôi trắng.


 Hàng rào thấp, nhìn cũng giống đang đứng giữa đồng cỏ.

Hổ

Trên lối vào lãnh địa của Chúa Sơn lâm, có không khí như bước vào nhà cây của Tarzan, chỉ có điều Tarzan không có hổ, còn Mowgli ở Ấn Độ thì không có nhà. Các chuyên viên chăm sóc cho hổ có một bảng ghi danh rất trang trọng.

Xin mời đọ kích cỡ với hổ.
Để cho dễ hình dung thì chỉ cần biết là Thảo cao 5 feet 3.

Xin mời đọ sức với hổ.

Trò chơi này có một khúc cây (giả) rỗng ruột và trái banh sắt xích vào lò xo bên trong. Người ta khoe hổ của họ có thể lôi tuột hết cả sợi xích ra ngoài. Thảo thì chỉ nhấc banh lên thôi, không kéo ra được tí nào.

Trong phòng này còn trưng bày những mảnh xương còn sót lại sau các bữa ăn của Chúa sơn lâm (hi vọng là nhặt được trên rừng :D). Họ tuyên bố là có thể học được rất nhiều về động vật hoang dã qua những dấu vết chúng bỏ lại. Tuy nhiên trên bàn đó còn có cả những chiếc ba lô đi rừng bạc màu, không biết là để vậy cho có không khí hay là cũng là một trong những dấu vết chúng bỏ lại.


 Chúa Sơn lâm ngự trong lồng kính. Cảm giác là như vậy, nhưng sự thật là Chúa sơn lâm ở bên ngoài, còn mình quan sát Ngài từ bên trong lồng kính.

Bởi vậy Ngài đây mới khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ. Ôi chao.


Cọp trong lồng kính lại nhớ tới con cọp trắng ở Thảo Cầm Viên. Ảnh của mình vẫn còn đấy. Hổ trắng tuy rất đẹp theo con mắt thẩm mĩ của con người, nhưng hoàn toàn không tự nhiên. Hổ trắng có được chủ yếu do chủ động phối giống cận huyết.


 Ngài đây còn có cả hồ bơi riêng.
 Đường trong nhà kính đi xuống dưới mực nước, nên ngoài thấy Chúa còn thấy được rõ cá lượn dưới sông nữa. Cá khá là to, có lẽ để cho Ngài vừa ăn vừa tập thể dục thật.


 Bảng thông tin kể lại chuyện phối giống thành công, và có được các công chúa, hoàng tử bé ra đời.


Nhìn chỗ này hình như thấy được cái nòng đại bác cho ngài chơi.

"We Can't Imagine a World without Tigers"

 Nói chung, có nhiều tranh cãi về việc bắt giữ động vật hoang dã, nhốt vào chuồng chật hẹp trong các sở thú. Tuy nhiên, qua một chuyến ra vào hang cọp này, có thể thấy mục đích của căn nhà này là nâng cao ý thức về môi trường tự nhiên cho mọi người. Một, hai con hi sinh để người bình thường như mình tận mắt nhìn thấy một cái gì gần với tự nhiên nhất, để thấy thế giới hoang dã đẹp tuyệt diệu và đáng trân quý biết chừng nào. Bên ngoài, họ có một bảng cảm ơn khách tham quan, bảo rằng chuyến thăm của bạn đã giúp bảo tồn tự nhiên.
Trái banh lông có vằn này giá $13, muốn mua về vì là năm tuổi của em :), nhưng mà ngần ngừ. Thú bông dạo này có xu hướng mắt thôi miên, sáng long lanh, to bằng cái chén.

Những loài chim bơi trên nước

Trên đầu các bạn này không có tấm lưới giăng nào cả, không biết vì sao các bạn không bay về Florida tránh rét đi nhỉ. Nhưng mà... Thảo cứ tưởng thiên nga biết bay.


 Bảng thông tin các tư thế khác nhau của vịt. Còn thiếu tư thế ngủ một chân trên cạn mà hôm nọ mình mục kích được ở vịt trời của Central Park.
 Chụp vì cái mai rùa. Mặt nước phản chiếu bầu trời thật là đẹp.

 Những con cùng loài có vẻ thích đi thành đôi. Tiếc là chưa chụp được đôi thiên nga trắng.
 Bạn này chỉ thấy trong sách vở thôi. Không ngờ bên ngoài cũng đẹp y chang. Cảm động như hôm nọ thấy được cá Dory màu xanh bơi trong bể ở một nhà hàng Hồng Kông.

Gấu Bắc cực

Rất là không tin nổi. Giữa khí xuân vùng ôn đới Hoa Kì có cái tủ lạnh này cho bạn đây. Chuồng của bạn là một cảnh tượng tuyệt vời (cái gì màu trắng cũng đẹp cả), nhưng tiếc phải giữ lạnh nhân tạo nên hơi nhỏ. Vì thế bạn cứ có vẻ buồn chân, thích đi qua đi lại, hành động cũng bắt gặp ở hổ trên sàn xi măng!!



Bảng thông tin về gấu Bắc cực. Tuổi thọ trung bình của gấu Bắc cực là 25 năm. Mặc dù gấu thông thường là loài ăn tạp, nhưng gấu Bắc cực chỉ thuần ăn thịt, và món khoái khẩu của bạn là hải cẩu (Có cần phải nói không, ở Bắc cực thì có bao nhiêu cây cỏ để mà ăn?). Mỗi ngày bạn đều chén một con, còn trong điều kiện khó khăn thì có thể nhịn ăn đến hàng tuần.

Một trong những truyện Thảo đọc đầu tiên kể từ ngày biết đánh vần là quyển Bé Bự Con gấu trắng. Đến giờ còn nhớ, gấu mẹ đào lỗ dưới tuyết để sinh gấu con. Sau đó, gấu mẹ bị thợ săn giết chết, để lại hai gấu con. Một trong hai đứa là Bé Bự, nhưng hình như sau cùng chỉ có Bé Bự sống, còn chuyện gì xảy ra với gấu anh thì không nhớ nổi.

 Gấu Bắc Mỹ
Lịch sử của cộng đồng chuồng gấu nâu là bốn gấu con lạc mẹ được tìm thấy trong rừng, sau đem về nơi này nuôi.
Hôm ấy các bạn tắm táp, cắn nhau, vả mổm xong lại còn lên bờ vờn nhau làm khách tham quan khoái hết cỡ. Nhất là 2/3 số linh trưởng ở đây chắc là đám nhóc tì. Xin mời coi video ở đầu bài :).



Bảng thông tin: Gấu Bắc Mỹ là hậu duệ của loài gấu vùng Alaska và Nga, chuyên đi săn vào mùa cá hồi di cư ở vùng suối nước chảy xiết. Gấu Bắc Mỹ đang có nguy cơ tuyệt chủng. Disney làm phim Brother Bear về loài gấu này, nhìn khá dễ thương, không rõ là có hay xuất sắc không.


Khỉ đầu chó

Một cặp khi đầu chó trong chuồng kính nữa. Con này hình như là thầy tu Rafiki trong The Lion King đây mà.



Công


Công không phải chưa bao giờ thấy, nhưng lần đầu tiên thấy mà mắt không vướng phải hàng rào.


Rào thì chỉ rào một nửa thôi, có cũng như không. Nhưng mà người Mỹ quy tắc quá nên ai cũng đi kiếm chỗ có rào để... tựa vào ngắm. Còn Thảo với tư tưởng phá rào ảm ảnh từ đầu chuyến đi đã chớp ngay lấy cơ hội. Thảo tiến vào trước, bạn Thảo theo sau. Con công chạy ra đường. Một vài người khác cũng đuổi theo. Ai mà biết ở đây người ta dám để cho công đi rông như vầy.


Rất may là con công chạy. Nếu con công không chạy thì Thảo chạy. Trước giờ Thảo hay sợ chó, sợ gà, nhưng cũng tỏ vẻ can đảm được tới đó. Trong trận chiến cân sức này thì ai chạy trước thì thua.

Băn khoăn vì sao con công này đuôi không xòe quạt, thua xa con ở Thảo Cầm Viên ngày xưa. Sau lại nhớ ra có lẽ chàng chỉ xòe quạt trước mặt công mái thôi :)

 Công và Thảo. Nghe cứ như tên truyện ngụ ngôn.

2 comments:

  1. Chắc phải cho Bảo mình đến Bronx Zoo.
    Sẽ viết ngụ ngôn Công và Thảo để lại cho con cháu mai sau.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đi như vậy chưa đến một nửa sở thú đâu. Hôm nào em đi sẽ dành cả ngày, sẽ có màn cho chim cánh cụt ăn!

      Delete